Giữ lửa trong trái tim dẫu nghề có vất vả
Sinh ra và lớn lên tại mảnh đất Hà Đông quê lụa, Nguyễn Thị Diệu Thương lớn lên trong một gia đình có truyền thống làm thầy thuốc và giáo viên. Từ nhỏ, hình ảnh người cha tận tụy cứu chữa bệnh nhân và người mẹ miệt mài bên phấn trắng bảng đen đã khắc sâu trong tâm hồn chị khát vọng được chăm sóc, được sẻ chia, được góp phần xoa dịu nỗi đau cho người khác.
Điều dưỡng Nguyễn Thị Diệu Thương, khoa Đáy mắt - Giác mạc (Bệnh viện Mắt Hà Nội)
Sau khi tốt nghiệp, năm 2017, Diệu Thương chính thức gắn bó với Bệnh viện Mắt Hà Đông nay là Bệnh viện Mắt Hà Nội. Từng bước trưởng thành trong môi trường chuyên nghiệp, chị đã có 6 năm công tác tại khoa Khám bệnh và 2 năm là điều dưỡng tại khoa Đáy mắt – Giác mạc. Chị luôn trân trọng sự dìu dắt của các thế hệ đi trước và tình cảm đồng hành của các đồng nghiệp, một trong những điều đã góp phần tạo nên một Diệu Thương vững chuyên môn và đầy lòng nhân ái như ngày hôm nay.
Trong hành trình công tác tại Bệnh viện Mắt Hà Nội, mỗi ngày trôi qua với điều dưỡng Thương không chỉ đơn thuần là thực hiện các nhiệm vụ chuyên môn như tiếp đón bệnh nhân, hỗ trợ người bệnh tại khoa Khám bệnh, chăm sóc bệnh nhân điều trị nội trú tại khoa Đáy mắt - Giác mạc; tư vấn, giải thích, dặn dò, công khai bảng kê chi phí cho người bệnh sau khi ra viện... mà còn là những lần được lắng nghe, thấu hiểu và đồng hành cùng người bệnh trong từng khoảnh khắc khó khăn nhất của họ. Điều dưỡng là công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và hơn hết là một trái tim biết rung cảm vì đôi khi, chỉ cần một ánh mắt cảm thông hay một lời động viên đúng lúc cũng có thể tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho bệnh nhân.
Điều dưỡng Thương hỗ trợ người bệnh trong quá trình điều trị tại Bệnh viện Mắt Hà Nội.
Điều dưỡng Thương nghẹn ngào kể: "Một kỷ niệm khiến tôi nhớ mãi là vào năm 2020, khi còn đang công tác tại khoa Khám bệnh, tôi gặp Minh Phương – cô bé 15 tuổi, đôi mắt to tròn nhưng luôn cụp xuống vì mặc cảm. Phương mắc cùng lúc cận thị nặng, nhược thị và lác trong, cần được can thiệp phẫu thuật sớm để tránh ảnh hưởng thị lực lâu dài. Thế nhưng, khi nghe đến chi phí điều trị, ánh mắt của em bỗng tối sầm. Mẹ em, một người phụ nữ gầy gò, khắc khổ mang trong mình khối u nên em đã nhường phần điều trị để dành tiền cứu mẹ. Em nói với tôi rằng "Mẹ em bệnh nặng hơn, em muốn để tiền chữa cho mẹ trước". Lúc đó, tôi nghẹn ngào, không nói nên lời. Trước mặt tôi là một em bé đang chấp nhận hy sinh ánh sáng của chính mình để níu giữ mẹ ở lại.
May mắn thay, lúc đó Bệnh viện Mắt Hà Đông (cũ) có chương trình mổ từ thiện cho trẻ em mắc bệnh về mắt. Tôi đã ngay lập tức liên hệ với bác sĩ phụ trách và đề xuất đưa em vào danh sách hỗ trợ của chương trình mổ từ thiện cho trẻ em. Khi nhận được cái gật đầu đồng ý, tôi báo tin cho hai mẹ con, khoảnh khắc ấy vẫn luôn sống mãi trong tôi, cái nắm tay run rẩy, những lời cảm ơn rối rít của người mẹ và đôi mắt rưng rưng đầy hy vọng của Minh Phương. Đó là lúc tôi hiểu rằng, điều dưỡng không chỉ là người chăm sóc thể chất, mà còn là người mang đến cơ hội, sự an ủi và cả ánh sáng của niềm tin cho bệnh nhân."
Theo điều dưỡng Thương, điều dưỡng chính là người đồng hành thầm lặng nhưng không thể thiếu trong hành trình điều trị và phục hồi của người bệnh. Nếu bác sĩ là người đưa ra y lệnh, thì điều dưỡng là người lắng nghe từng nhịp thở, theo dõi từng dấu hiệu hồi phục và xoa dịu từng nỗi đau nhỏ nhất. Đó là sự hiện diện vừa chuyên môn, vừa nhân văn, là điểm tựa tinh thần cho người bệnh giữa những hành lang bệnh viện dài đằng đẵng.
"Chính nhờ những khoảnh khắc như vậy, tôi thêm tin vào con đường mình đã chọn – một con đường không trải hoa hồng, nhưng đầy ý nghĩa. Và tôi biết, mình sẽ còn tiếp tục gắn bó lâu dài, để không chỉ chăm sóc đôi mắt, mà còn chạm đến trái tim mỗi người bệnh." - điều dưỡng Thương trải lòng.
Công việc điều dưỡng, nhìn bề ngoài có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại ẩn chứa vô vàn áp lực. Chia sẻ về những khó khăn trong hành trang nghề nghiệp của mình, điều dưỡng Thương kể: "Khó khăn lớn nhất mà tôi thường xuyên đối mặt là khối lượng công việc lớn, nhất là vào những ngày cao điểm. Một điều dưỡng có thể phải chăm sóc đồng thời nhiều bệnh nhân, mà mỗi người lại mang trong mình một tình trạng bệnh lý, một tâm lý và hoàn cảnh khác nhau. Có người vừa trải qua ca mổ với cơn đau thể xác lẫn tinh thần; có cả những người bệnh lo âu, mất bình tĩnh khiến việc hợp tác điều trị trở nên khó khăn... Đặc biệt là những ca trực đêm, khi bóng tối phủ kín hành lang bệnh viện, cũng là lúc người điều dưỡng phải căng mình hơn bao giờ hết. Có những đêm, tôi gần như không kịp nghỉ một phút nào vì lượng bệnh nhân quá đông, nhiều ca nặng, cần theo dõi sát sao liên tục. Mệt mỏi, căng thẳng là điều không tránh khỏi, thậm chí có lúc tôi tự hỏi liệu mình có đủ sức để đi tiếp không. Nhưng rồi tôi học cách vượt qua. Tôi bắt đầu từ việc giữ cho mình một tinh thần bình tĩnh, lạc quan trong mọi hoàn cảnh. Tôi sắp xếp công việc một cách khoa học, chia sẻ, hỗ trợ với đồng nghiệp. Quan trọng hơn cả, tôi luôn tự nhắc mình về lý do đã chọn nghề, rằng mỗi hành động dù nhỏ bé như đỡ bệnh nhân ngồi dậy, hay một lời hỏi han đúng lúc… đều có thể trở thành liều thuốc tinh thần cho người bệnh. Mỗi khi thấy họ khỏe lên, mỉm cười rời viện hay gửi lại những lời cảm ơn, tôi lại như được tiếp thêm năng lượng mới. Chính những khoảnh khắc tưởng chừng đơn giản ấy đã giúp tôi vững vàng hơn qua từng đêm trực, từng ca bệnh, và thêm yêu thương cái nghề mà tôi đã lựa chọn – nghề điều dưỡng."
Tỏa sáng từ các phong trào thi đua trong ngành
Trong hành trình làm nghề điều dưỡng, có những thành tích đến như một cột mốc, nhưng cũng có những thành tích trở thành động lực, tiếp thêm niềm tin, khơi dậy tình yêu nghề và thúc đẩy mỗi người nỗ lực không ngừng. Với điều dưỡng trẻ Nguyễn Thị Diệu Thương, những giải thưởng chị đạt được không đơn thuần là sự công nhận, mà còn là minh chứng cho một quá trình học hỏi, rèn luyện và cống hiến không ngừng nghỉ, từ những giờ trực lặng lẽ nơi hành lang bệnh viện, cho đến những bước đi tự tin trên sân khấu hội thi.
Điều dưỡng Nguyễn Thị Diệu Thương đạt Giải Nhất chung cuộc Hội thi "Điều dưỡng – Kỹ thuật viên Giỏi, Thanh lịch cấp cơ sở Bệnh viện Mắt Hà Nội năm 2025".
Không chỉ nổi bật trong công tác chuyên môn, điều dưỡng Nguyễn Thị Diệu Thương còn để lại dấu ấn sâu sắc qua các hội thi nghiệp vụ, nơi chị đã gặt hái được những thành tích đáng trân trọng. Tiêu biểu là Giải Nhất chung cuộc, Giải Nhất trang phục y tế tại Hội thi "Điều dưỡng, kỹ thuật viên Giỏi Ngành Y tế Hà Nội năm 2019" do Sở Y tế Hà Nội tổ chức. Và mới đây là Giải Nhất Thanh lịch, Giải Nhất Ứng xử và Giải Nhất chung cuộc trong Hội thi "Điều dưỡng – Kỹ thuật viên Giỏi, Thanh lịch cấp cơ sở Bệnh viện Mắt Hà Nội năm 2025".
Với chị, mỗi giải thưởng không chỉ là niềm vinh dự mà còn là kết quả của cả một quá trình nỗ lực không ngừng nghỉ, từ việc rèn luyện kiến thức chuyên môn, trau dồi kỹ năng ứng xử, đến việc hoàn thiện hình ảnh người điều dưỡng trong mắt đồng nghiệp và người bệnh. "Tôi cảm thấy vô cùng xúc động và hạnh phúc khi những cố gắng của mình được ghi nhận. Đây không chỉ là niềm tự hào cá nhân, mà còn là nguồn động lực lớn giúp tôi tiếp tục phấn đấu, học hỏi và lan tỏa tinh thần yêu nghề đến các bạn trẻ trong ngành." - điều dưỡng Thương chia sẻ.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất trong hành trình ấy, theo chị Thương, chính là sự quan tâm và đồng hành của tập thể từ Ban Giám đốc, Phòng Điều dưỡng, đến các anh chị em đồng nghiệp và gia đình. "Tôi luôn nhớ những buổi tối luyện tập cùng đồng đội, những lời góp ý chân thành để hoàn thiện từng câu trả lời ứng xử, từng bước đi trên sân khấu. Điều quý giá nhất không phải là chiếc cúp hay bằng khen, mà là những bài học, những tình cảm và sự đoàn kết mà tôi đã nhận được." - điều dưỡng Thương kể lại.
Các phong trào thi đua trong ngành không chỉ giúp chị khẳng định năng lực mà còn trở thành cơ hội để lan tỏa hình ảnh người điều dưỡng tận tâm, chuyên nghiệp, giàu lòng nhân ái, hình ảnh mà chị luôn nỗ lực gìn giữ, không chỉ khi đứng trên bục vinh quang, mà trong từng ngày làm việc bình dị bên giường bệnh.
Tiếp tục cống hiến sức trẻ bằng sự tử tế mỗi ngày và hành trình không ngừng học hỏi sẻ chia
Đối với điều dưỡng Nguyễn Thị Diệu Thương, công việc chăm sóc người bệnh không chỉ là nhiệm vụ chuyên môn, mà còn là một hành trình của trái tim, nơi tình yêu nghề được nuôi dưỡng mỗi ngày bằng những nụ cười, những cái nắm tay ấm áp và cả những giây phút lặng thầm bên giường bệnh. Chính từ tinh thần đó, chị luôn ý thức rõ ràng rằng, để giữ được sự tận tâm bền bỉ với nghề, người điều dưỡng không thể đứng yên mà phải luôn chủ động học hỏi, làm mới mình và lan tỏa những giá trị tích cực đến cả cộng đồng.
Tại Bệnh viện Mắt Hà Nội, chị Thương cho biết, đội ngũ điều dưỡng luôn làm việc với tinh thần trách nhiệm và sự sẻ chia. Mỗi người đều coi bệnh nhân như chính người thân của mình, luôn hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua áp lực để mang lại sự chăm sóc tốt nhất cho người bệnh. Đó chính là môi trường khiến chị luôn cảm thấy mình được truyền cảm hứng, được tiếp thêm sức mạnh để bước tiếp dù công việc có lúc vất vả, căng thẳng hay đầy thử thách.
Luôn tận tình chăm sóc, ân cần thăm hỏi người bệnh.
Bên cạnh công việc chuyên môn, chị Thương còn tích cực tham gia các hoạt động khám thiện nguyện vùng sâu vùng xa và không ngừng nâng cao trình độ chuyên môn thông qua các buổi sinh hoạt khoa học, tập huấn chuyên đề. Với chị, mỗi hoạt động ấy không chỉ là cơ hội trau dồi kiến thức mà còn là cách để kết nối với cuộc sống, giữ tinh thần lạc quan và truyền năng lượng tích cực cho chính mình.
Khi được hỏi về lời khuyên dành cho thế hệ điều dưỡng trẻ, điều dưỡng Thương nhẹ nhàng chia sẻ: "Hãy luôn giữ trong mình ngọn lửa yêu nghề, vì điều dưỡng là một công việc cao quý, nơi mỗi sự tận tâm đều có thể góp phần làm dịu đi nỗi đau cho người bệnh. Hãy kiên trì và nhân ái, đừng ngừng học hỏi, bởi chính sự rèn luyện mỗi ngày sẽ là hành trang để các bạn vững bước lâu dài với nghề.
Hơn nữa, để duy trì sự cống hiến, mỗi người cần phải biết cân bằng giữa công việc và cuộc sống, đồng thời tìm niềm vui trong từng khoảnh khắc được chăm sóc, đồng hành cùng bệnh nhân. Khi nhìn thấy người bệnh hồi phục, đó sẽ là động lực lớn nhất giúp các bạn tiếp tục nỗ lực và gắn bó."
Chị Thương tin rằng, ngành điều dưỡng tại Việt Nam nói chung và đặc biệt là tại Bệnh viện Mắt Hà Nội nói riêng sẽ ngày càng phát triển và khẳng định vị thế quan trọng trong hệ thống y tế. Những người trẻ hôm nay sẽ là nòng cốt tạo nên một thế hệ điều dưỡng không chỉ giỏi tay nghề mà còn giàu tình người. Còn với riêng chị, định hướng trong tương lai là tiếp tục học tập nâng cao chuyên môn, tích cực tham gia đào tạo, truyền cảm hứng và chia sẻ kinh nghiệm với các bạn trẻ, những người đang và sẽ tiếp tục viết nên câu chuyện đẹp của ngành điều dưỡng Việt Nam.
Trong suốt hành trình làm nghề, điều dưỡng Nguyễn Thị Diệu Thương luôn tâm niệm rằng: "Điều hạnh phúc nhất của một người điều dưỡng không phải là được khen ngợi bằng lời hoa mỹ, mà là khoảnh khắc nhìn thấy bệnh nhân hồi phục, rời viện với đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ". Chính ánh nhìn biết ơn, cái siết tay thân tình hay chỉ đơn giản là một cái gật đầu nhẹ từ người bệnh... tất cả đều là phần thưởng vô giá, tiếp thêm cho chị nghị lực để bước tiếp mỗi ngày, dù đôi khi guồng quay công việc có thể rất mỏi mệt.
Đã có những ca trực đêm căng thẳng khi nhân lực thiếu, bệnh nhân đông, áp lực dồn nén từng giờ. Có lúc, chị và đồng nghiệp phải đối mặt với sự căng thẳng từ người bệnh và người nhà, những ánh mắt lo lắng, bức bối, thậm chí là cả những lời phàn nàn trong cơn mệt mỏi. Nhưng vượt lên trên tất cả, chính những niềm vui giản dị sau đó, một bức thư cảm ơn nắn nót viết tay, một bó rau quê, một giỏ trứng gà, hay những tiếng gọi trìu mến "cô Thương ơi" từ các cụ già đã xoa dịu tất cả.
Với chị, những món quà mộc mạc ấy không mang giá trị vật chất, nhưng lại chứa đựng cả tấm lòng của người bệnh, là minh chứng cho sự kết nối giữa người chăm sóc và người được chăm sóc. Đó chính là thứ động lực âm ỉ nhưng bền bỉ, giúp chị thêm yêu nghề điều dưỡng – một nghề không chỉ chữa lành đôi mắt, mà còn chạm tới trái tim.
Trong từng bước chân thầm lặng nơi hành lang bệnh viện, điều dưỡng Nguyễn Thị Diệu Thương không chỉ đang làm công việc của mình, chị đang viết nên những trang đời ý nghĩa bằng lòng nhân ái, sự tận tâm và trái tim đầy nhiệt huyết của một người trẻ yêu nghề. Từ những ca trực xuyên đêm, những lần lau giọt nước mắt cho bệnh nhân, đến những khoảnh khắc vỡ òa khi nhìn người bệnh hồi phục, tất cả đều minh chứng cho một hành trình đẹp đẽ, giản dị nhưng đầy cao quý.
Ở chị là sự hòa quyện giữa kiến thức chuyên môn vững vàng và tâm hồn dịu dàng, biết lắng nghe, biết sẻ chia. Là hình ảnh người điều dưỡng không chỉ làm tròn vai một nhân viên y tế, mà còn là người bạn đồng hành, người nâng đỡ tinh thần cho bao bệnh nhân trong lúc khó khăn nhất. Và hơn hết, chị là điển hình cho thế hệ điều dưỡng trẻ đang không ngừng nỗ lực khẳng định vai trò, vị thế và tầm quan trọng của nghề điều dưỡng trong xã hội hiện đại.
Điều dưỡng Nguyễn Thị Diệu Thương – một điều dưỡng trẻ mang tên gọi ngọt ngào như chính con đường mà chị đã chọn con đường của yêu thương, của cống hiến thầm lặng nhưng lấp lánh những điều tử tế. Chị không chỉ đang chăm sóc đôi mắt mà còn đang sưởi ấm trái tim người bệnh bằng cả tấm lòng người làm nghề y.
Việt Nam